[KOOKV Fanfic] Yêu Anh Đến Điên Dại / Chương 117: Tạm biệt
[KOOKV Fanfic] Yêu Anh Đến Điên Dại
  • Đã hai ngày Jeon Jungkook không tới bệnh viện. Buổi chiều sau khi hoàn thành toàn bộ công việc hắn không hề nghỉ ngơi mà lái xe đến thẳng bệnh viện, cùng cậu ăn cơm chiều.
  • Lúc ăn cơm Kim Taehyung có vẻ thất thần, Jeon Jungkook chú ý tới, để đũa xuống đưa tay sờ trán cậu, cau mày hỏi.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Có chỗ nào không thoải mái à?
  • Kim Taehyung lúc này mới hồi phục tinh thần, bắt lấy tay hắn cười trả lời.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Không có
  • Jeon Jungkook lại nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới gật đầu thu hồi ánh mắt.
  • Kim Taehyung nhớ tới Thư ký Park nói với cậu, Jeon Jungkook bận công việc ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, có chút đau lòng gắp cho hắn một đũa, khẩn trương nói.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Dạ dày của anh không tốt, về sau vẫn nên chú ý nhiều một chút
  • Trước kia nếu cậu làm như vậy đổi lại luôn là ánh mắt chán ghét của hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp nhau, cậu nhịn không được muốn lải nhải.
  • Jeon Jungkook nhìn đồ ăn trong bát, tay khẽ run lên.
  • Một lúc lâu sau hắn cũng không nói gì, đến tận khi Kim Taehyung đã muốn bắt đầu thấp thỏm hắn mới chậm rãi ăn đồ ăn, chậm rãi gật đầu trịnh trọng lên tiếng.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Được
  • Ngoài mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, chính là không ai biết trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu. Khoảng cách từ lần cuối cùng Kim Taehyung quan tâm hắn như thế, rốt cuộc đã trải qua bao lâu… Trong thời gian đó, nhiều chuyện xảy ra đến nỗi hắn thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi cậu, một câu nói kia rốt cuộc có bao nhiêu trân quý, chỉ mình bản thân hắn biết.
  • Ăn cơm xong, Jeon Jungkook dắt Kim Taehyung ra ngoài đi dạo một lát, sau khi trở về mới nói với cậu.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Ngày mai tôi phải xuất ngoại, ngày kia buổi tối sẽ về ăn cơm với em
  • Kim Taehyung gật đầu ậm ừ. Jeon Jungkook đợi một lát, nhìn cậu không có ý định nói gì nữa, đành tự mình nói tiếp.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Ngày kia là sinh nhật của tôi
  • Kim Taehyung ngây người, xấu hổ luống cuống chân tay, cậu thật sự không nhớ sinh nhật của hắn là vào ngày mốt.
  • Jeon Jungkook cũng không để cậu khó xử, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Tôi muốn có quà
  • Kim Taehyung nhìn biểu tình chăm chú trên mặt hắn, có phần không quá tin tưởng vào những gì mình nghe được. Trước kia sinh nhật của hắn, cậu chuẩn bị một bàn thức ăn thật ngon, chờ cả buổi tối đều không thấy người trở về, quà được chuẩn bị cũng bị coi như rác rưởi mà ném hỏng. Hiện tại hắn thế nhưng lại muốn quà của cậu?
  • Kim Taehyung chờ thấy không phải hắn đang có ý nói giỡn, quẫn bách trả lời.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Trên người tôi không có tiền… cũng không thể ra ngoài…
  • Jeon Jungkook lắc đầu.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Không quan trọng
  • Chỉ cần là quà của em, cái gì tôi cũng thích
  • Kim Taehyung ngây ra nửa ngày mới gật đầu, khàn khàn nói.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Được
  • Mặt mày vẫn luôn căng thẳng của Jeon Jungkook trầm tĩnh lại, khóe miệng ngẫu nhiên câu chút ý cười. Hắn đi đến ôm lấy cậu, môi hôn môi, trán chạm trán cười nhẹ nói.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Chờ tôi trở lại
  • Jeon Jungkook vốn là người cực kì anh tuấn, vẻ ngoài bình tĩnh luôn khiến người khác nhút nhát không dám lại gần. Vậy mà khi cười rộ lên, khí thế sắc bén trên người nhu hòa đi rất nhiều, thậm chí còn mang theo ý tứ dễ thân cận.
  • Hai tay buông xuôi bên người hết nắm lại buông, rốt cuộc cũng quyết định giơ lên, nhẹ nhàng ôm lấy sau lưng hắn.
  • Thật muốn dặn dò hắn nhiều lắm, dặn hắn uống ít rượu đi, nhớ ăn cơm đúng bữa, hi vọng hắn tự chăm sóc chính mình.
  • Chính là, một lời, một chữ cũng không thể nói ra.
  • Thẳng đến cuối cùng khi hắn rời đi.
  • Trong căn phòng không bóng người tịch mịch, màn đêm lặng im đen thăm thẳm cậu mới dám nhắm mắt lại, đối diện với hư không, nhẹ nhàng nói hai từ.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Tạm biệt
  • Chuyến đi công tác lần này là một thành phố nơi có ngôi chùa nổi tiếng đã ngàn năm lịch sử.
  • Tòa tháp cổ kính tọa lạc giữa thâm sơn, không rộng lớn tráng lệ, không rực rỡ nguy nga mà toát lên vẻ đẹp trầm lắng thanh tịnh, yên tĩnh mà huyền bí.
  • Jeon Jungkook đặc biệt rút ngắn thời gian, tự mình cầu trụ trì đại sư một chuỗi bồ đề tràng hạt, giải hóa đau buồn mang đến bình an, gặp dữ hóa lành, khỏe mạnh trường thọ.
  • Trước kia hắn chưa bao giờ tin những thứ này, nhưng hiện tại quả thực có vài phần sợ hãi.Vì hắn muốn đến chùa nên để thư ký Park về trước, cũng thuận tiện đem về cho Kim Taehyung vài thứ hắn mua.
  • Trên đường hắn trở về, buổi tối ngày hôm đó, thư ký Park đột nhiên gọi cho hắn.
  • Jeon Jungkook tiếp điện thoại còn chưa mở lời, thư ký Park ở đầu dây bên kia đã thở hổn hển nói.
  • Thư ký Park
    Thư ký Park
    Không thấy Taehyung-ssi đâu cả
  • Jeon Jungkook nắm chặt di động, nhíu mày hỏi.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Xảy ra chuyện gì?
  • Thư ký Park
    Thư ký Park
    Tôi vừa tới bệnh viện, trong phòng bên không có ai, hộ công cũng không có
  • Thư ký Park
    Thư ký Park
    Hỏi bác sĩ y tá…
  • Thư ký Park dừng một chút.
  • Thư ký Park
    Thư ký Park
    Tất cả đều ngậm chặt miệng không nói gì
  • Dựa vào một mình Kim Taehyung hoàn toàn không có khả năng rời đi. Chưa nói đến điều kiện thân thể cậu không cho phép, hắn cũng đã sớm căn dặn bác sĩ để ý đến cậu. Hiện tại để đi được bước này, chỉ có thể là chính bọn họ cũng ngầm đồng ý để cậu rời đi.
  • Người có thể bắt Kim Taehyung phải ra đi, cũng khiến mọi bác sĩ y tá không dám ngăn trở còn có thể là ai?
14
Chương 117: Tạm biệt